Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Sau một lời nói dối.

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngùng mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.

Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.

Cô gái tò mò hỏi:
-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
- Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy - biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.

Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.

Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.

40 năm sau... người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư:
" Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình ? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".

Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm...

Một ngày, có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?".
- Cô trả lời.
"Rất ngọt ngào, bạn ạ!"

chà lời xin lỗi được chấp nhận
trong cuộc sống đôi lúc chúng ta cũng phải nói dối, những lời nói dối vô hại hoặc nói dối để giúp người khác vui mà sau khi bị phát hiện ra là ta đã nói dối thì họ vẫn vui vẻ, đôi lúc phải cảm ơn vì ta đã nói dối,kì lạ thật....Hoàn

Lời " tự tình " của tôi !

Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả... có những sự thật làm cho người ta thấy hạnh phúc, có những sự thật mang lại nỗi quặn đau da diết... tôi không biết sự thật này mang lại cho tôi cảm giác gì... quặn đau hay hạnh phúc? Mọi cảm xúc trong tôi cứ thay đổi, xáo trộn và tản mác...

Tôi đứng bên ngoài lắng nghe... lòng bình yên...

"Tình yêu" là gì nhỉ ? Tôi thực sự không biết nữa, buồn cười thật...

Có lẽ tôi đang lan man... Mà cũng không phải lan man, vì tôi đang quá xúc động...

Tôi ngồi đây, tôi miên man suy nghĩ về cuộc đời... chẳng có gì là triết lý cả, nhưng thấy nó có nhiều sự phức tạp quá! Bạn muốn sống đơn giản hay phức tạp nhỉ? Có những người chỉ mong muốn 1 cuộc sống đơn giản, nhưng họ lại trải qua bao nhiêu sóng gió, còn có những người đang sống bình thường thì lại luôn thích có gì đó biến động... Trớ trêu thật...

Có những tình yêu không bao giờ kết thúc, có những người không bao giờ muốn quên nó... vì đó là những kỉ niệm rất đẹp không thể nào thay thế được... Tôi vô tình nhận ra điều đó...

Có lẽ tình cảm của tôi không thể sánh bằng tình cảm ấy... tôi cảm phục và trân trọng...

Tôi bé nhỏ giữa cuộc đời, hạt cát nhỏ bé trong sa mạc rộng lớn... Tôi đi góp nhặt cho mình những hạt bụi thời gian, những dấu chân cuộc đời, ...Tôi thả tâm tư tình cảm của mình vào đó, rồi gió cuốn đi đâu thì đi, tôi vụng dại chạm vào 1 cành lá đang rỉ máu, thế mà tôi không biết, tôi cố tìm cách hái nó, nhưng gai đã làm chính tôi chảy máu...

Cuộc sống là 1 vòng tròn, là chuỗi những nguyên nhân và kết quả... bạn là ai trong cuộc sống này, đôi khi bạn là hệ quả của nguyên nhân kia và cũng có lúc bạn là nguyên nhân của hệ quả khác... Ta không thể trách ai được, vì chúng ta đã được sinh ra trong cuộc đời này... Bạn đã làm tổn thương ai chưa? Tôi thì cũng đã nhiều và cũng bị tổn thương luôn rồi... thì đó là 1 cái vòng lẩn quẩn mà ...

Yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự cho đi... cho đi để rồi được nhận lại...Yêu là khi bạn nắm những hạt cát, càng nắm chặt, thì cát càng tuột khỏi tay bạn... Có những tình yêu cho đi nhưng không bao giờ được nhận lại, nhưng ta vẫn cố cứ cho đi, hạnh phúc của người mình yêu cũng chính là hạnh phúc của bản thân mình...

Tôi muốn đi bên bạn, nhưng con đường bạn chọn, quá hẹp, chỉ có 1 mình bạn có thể đi được thôi, còn tôi chen vào, sẽ khiến cho cả 2 bị tổn thương... và tôi thì không muốn điều đó... Tôi đứng bên ngoài, nhìn cuộc sống lướt qua chúng ta... tôi thấy bạn bé nhỏ giữa chúng, muốn giang tay ôm lấy chở che, nhưng không thể được... Tôi né tránh cảm xúc của mình, vì không muốn bạn thấy tôi đau khổ...

Rồi ngày mai, tôi bắt đầu sống cuộc sống không có bạn, tôi có thể tự bước ra cái vòng lẩn quẩn đó, bước ra cái vòng mà tôi đã tự giăng mắc cho mình... sẽ rất khó, nhưng tôi sẽ cố... Còn bạn, bạn có thể không ?

Đã có nhiều cảm xúc chen lấn vào lí trí của tôi, Ừ ! đúng rồi... phải chăng tôi chưa đủ chín chắn để nhận thức ra nhiều điều...

Tôi mong bạn hạnh phúc, hãy bước trên con đường mình đã chọn, hãy nhớ rằng, bạn không cô đơn...

Tôi và bạn...
...

Ngày mai, khi những tia sáng 1 ngày bắt đầu, tôi lại thênh thang đi trên con đường dài... một mình với cái bóng của bản thân ...

Cám ơn bạn, đã cho tôi thấy một tình yêu tuyệt vời, cám ơn bạn đã cho tôi thấy những gì có ý nghĩa trong cuộc sống này...

http://duonghaihoan.blogspot.com

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

Tình yêu của tôi.

Đêm hôm nay sao thế nhỉ ???....dài quá cứ đau đau ở trong lòng . TỰ dưng hình ảnh cậu lại len lõi chạy vào trong những suy nghĩ của mình .
-Cậu biết ko? :
lần đầu tiên tớ gặp cậu là tớ đã thick cậu ngay rồi đấy, tớ đã nghĩ đến chuyên lâu dài với cậu và tớ đã cảm ơn thượng Đế vì đã cho tớ găp cậu . Và cũng là cái lần đầu tiên ấy tớ lai bắt đầu suy nghĩ . Giá như tớ đã ko hững hờ, đã ko nghĩ về 1 người khác nhỉ , thì bây h tớ sẽ ko thế này đâu .
- 1 lần 2 lần và vào buổi tối hôm nay là lần thứ 3 tớ đã đứng trước tượng Đức Me để cầu nguyện cho cậu và tớ rồi đấy . Hy vọng mọi điều tớ ước muốn sẽ thành hiện thực .
- lúc đấy thì quá khứ sẽ ko tồn tại nữa thay vào đó sẽ là 1 tình yêu mới , Cậu sẽ vẫn nắm tay tớ đi dạo trên phố như tối hôm ấy chứ . Tớ nhớ mãi cái cảm giác lần đầu tớ ngai ngùng với cậu và lần đầu tay của tớ chạm vào tay của cậu .
- Tớ lai bắt đầu lo sợ . Tớ sợ sẽ mất cậu trong cuộc sống của tớ , chính vì thế tớ đã chấp nhận mọi thứ ngay cả sự chia sẽ tình cảm của câu cho 1 người khác .Vì tớ ko muốn phai mất cậu đâu . Hy vong moi chuyện tốt đep sẽ đến với tớ và cậu, cũng giống như trận mưa nhỏ tối nay chợt đến mang theo moi buồn phiền của tớ ...Vây nhé vẫn nắm tay nhau đi trên những con đường nhé .tớ ..yêu ...câu nhiều lắm ..đừng buông tay của tớ ra nhé ......
Ùm ....H mong 1 người sẽ ko buồn vì H nữa ,cậu đừng buồn nhé nếu khi đọc những dòng chữ này của tớ... Mình sẽ là anh em tốt nhá ...Cậu vẫn là người quan trọng với tớ đấy . Hoàn .......

Phép màu của đợi chờ.

-Bất cứ ai từng yêu đều hiểu: Để cho tình yêu lớn lên và trổ hoa, sự chờ đợi quan trọng biết chừng nào. Tại sao lại như vậy ? Tại sao chúng ta không thể có ngay cái chúng ta đang muốn và cần tới mức điên cuồng ?
-Tại sao chúng ta phải chờ hai năm, ba năm và dường như bỏ phí khoảng thời gian quí báu đó ? Bạn có lẽ sẽ đặt câu hỏi tương tự: Tại sao một gốc cây từ lúc gieo hạt tới khi ra hoa,kết trái lại phải mất nhiều thời gian đến như vậy ?
-Điều chúng ta biết chắc chắn là: Tình yêu cần sự chờ đợi kiên nhẫn.Chúng ta phải biết cho nhau thời gian, bạn không có cách thức hay phương tiện nào khác ngoài thời gian để khiến một người thực lòng yêu bạn hoặc khiến bạn thực sự yêu người đó. Vậy, chúng ta hãy cho nhau món quà kỳ bí của chờ đợi, hãy có mặt bên nhau mà không cần đòi hỏi, cũng không mong chờ được đền đáp. Dĩ nhiên, không có gì khó hơn là làm được như thế nhưng đó chính là phép thử độ sâu và tính chân thật của tình yêu. Những kẻ yêu nhau phải biết chờ đợi nhau cho tới khi họ nhìn sự vật bằng cùng một ánh mắt hoặc tới lúc đủ khôn ngoan để cho phép nhau tự do nhìn sự vật theo cách riêng của mỗi người.
-Chúng ta sẽ mất đi những gì khi không chịu chờ đợi? Khi chúng ta cố tìm ra đường ngang ngõ tắt trong cuộc đời ? Khi chúng ta hối hả trao cho nhau những lời thề thốt mù quáng và ngốc nghếch, trong lúc chúng ta chưa đủ chín chắn và chưa nhận thức được trách nhiệm của mình? Chúng ta sẽ đánh mất niềm tin rằng mình có thể yêu và được yêu chân thành. Hãy suy ngẫm lại những chuyện tình kim cổ. Chẳng phải điều cốt lõi của những câu chuyện tình đó chính là sự chờ đợi-tấm vải nên trên đó những câu chuyện tình được vẽ nên-đó sao ?
-Vậy làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống và tình yêu đích thực nếu chúng ta không nhẫn nại đợi chờ ???

Nếu ta yêu...!!!

- Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
- Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận chỉ để không gây đau khổ. Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
- Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
- Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là - tình yêu là một món quà - mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình.
- Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.

Bạn đã yêu chưa ....???

- Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm. Lúc đó,bạn đã yêu...

- Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Bạn luôn tự nhủ rằng ‘người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy. Lúc đó, bạn đã yêu...

- Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu có ai đó xuất hiện trong đầu bạn. Lúc đó, bạn đã yêu ... người ấy...

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2007

Trái tim anh rất cần có em.


Em đã ra đi, đi thật rồi, ra khỏi cuộc đời anh. Khi em ra đi anh mới cảm nhận được ý nghĩa của em quan trọng thế nào trong cuộc đời anh. Anh đã tưởng rằng rồi anh sẽ quên, sẽ quên em như những cuộc tình chóng vánh khác mà anh đã từng qua. Nhưng không, anh đã cố gắng nhưng không thể. Người ta chỉ cần một phút để phải lòng nhau, một giờ để yêu nhau nhưng phải mất một đời để có thể quên nhau. Làm sao có thể quên em được chứ khi một người đã mang một trái tim thép như anh đã tan chảy trước em?

Trái tim anh đã một lần lầm lỡ nhưng anh thật lòng anh không muốn mất em. Nếu cho anh một cơ hội, anh sẽ làm lại từ đầu, làm lại từ đầu đi em nhé? Anh không thể giữ được những cảm xúc kèm nén trong lòng mình nữa. Anh đã yêu em, yêu em thật sự rồi. Giờ đây, anh biết phải làm sao khi cuộc đời thiếu vắng bóng em. Hơn lúc nào hết bây giờ anh mới cảm nhận được cuộc đời khi không còn em ở bên cạnh anh nữa, anh trở về với thực tại cô đơn và những trống rỗng trong lòng. Có phải anh đã đánh mất đi những thứ quý giá nhất của cuộc đời không nhỉ? Anh cũng tự hỏi trái tim mình câu đó. Anh vẫn mong muốn em quay trở lại, anh sẽ dang rộng vòng tay đón em trở lại. Hãy bỏ đi tất cả, những quá khứ, những phiền muộn trong lòng để em có thể quay trở về bên anh.

Anh biết làm gì đây chứ khi con tim anh đã thuộc về em? Hãy quay trở lại đi em, anh đã không còn đủ sức để kìm chế con tim mình nữa rồi. Anh vẫn ở đây và chờ em một dấu hiệu... Có thể không bao giờ anh biết liệu thực sự em có cần anh? em đã ra đi nhưng giờ ngồi đây anh đã hiểu, anh không thể sống nếu thiếu em.

Có ai đó đã nói "không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu". Anh đã không thể quên được những giây phút ở bên em, em đã cho anh cảm giác hạnh phúc ngọt ngào như thế nào. Thực lòng anh không muốn em ra đi, nhưng thực sự em đã ra đi? Có thể anh chỉ là người đến đúc lúc để em cần một chỗ dựa nhưng anh đã không thể quên em, vẫn biết anh không phải là người em cần nhưng mỗi khi khép mắt lại anh lại nghĩ đến em, nhớ đến em, anh vẫn sẽ yêu em mãi mãi, mãi mãi chỉ riêng em mà thôi.

Anh sợ những giây phút cô đơn khi mất em mãi mãi, anh sợ giây phút nào đó em sẽ quên anh nên anh muốn đánh đổi tất cả để được ôm em một lần nữa, để được hôn em một lần nữa. Anh quá tham lam phải không em, ngốc nhỉ? Anh đã cảm nhận được khi tình yêu đến rất nhanh thì cũng ra đi cũng rất nhanh nhưng thật lòng anh không muốn như vậy, anh đang gọi tên em trong cơn tuyệt vọng nhưng đáp lại anh chỉ là những tiếng ghita réo rắt, trống rỗng trong lòng.

Anh đã cảm nhận được rằng trái tim em là để dành cho anh. Giờ đây trong nỗi cô đơn trống trải anh đã hiểu được rằng anh đã yêu em, đã rất yêu em, hãy tha thứ và hãy trở về bên anh em nhé? Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một tình yêu mới chứ không phải bằng tình yêu thương đơn thuần. Vì tình yêu chỉ nên đáp lại bằng tình yêu.

Đã bao đêm anh không hề chợp mắt được khi nỗi đau anh còn dấu kín trong lòng. Anh đang khát khao một hơi ấm, một tình yêu nơi em dành cho anh. Anh sẽ làm tất cả để được bên em thêm một lần nữa và mãi mãi. Hãy cho anh một cơ hội đi em nhé, một cơ hội để được gần bên em?

Chưa bao giờ, tình yêu lại thật đến thế, khi anh hôn em, trong vòng tay ấm. Anh muốn thời gian ngừng lại. Để em mãi mãi được sống trong giây phút ấy.

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Tình Bạn



- Tôi viết tên bạn lên mảnh giấy, nhưng sau một tai nạn tôi đã đánh mất nó. Tôi viết tên bạn lên bàn tay, nhưng sau một thời gian nó đã phai mờ. Tôi viết tên bạn trên cát, nhưng gió đã thổi nó đi. Nhưng khi tôi viết tên bạn trong trái tim tôi, nó vẫn luôn luôn và mãi mãi không phai mờ.Ngày nào đó bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc, hãy gọi tôi! Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười nhưng tôi có thể cùng khóc với bạn! Nếu có một ngày bạn không muốn nghe một ai nói nữa, hãy gọi tôi! Tôi sẽ đến bên bạn chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn cảm thấy tôi luôn ở bên bạn! Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi tôi mà không thấy trả lời, hãy chạy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn! Chúng ta bên nhau và chia sẻ với nhau, đơn giản vì chúng ta là bạn!!!


- Hãy để những người bạn cũ của bạn biết rằng bạn chưa quên họ, và nói với những người bạn mới bạn sẽ không bao giờ quên họ. Hãy nhớ, mọi người đều cần có một người bạn. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận thấy giống như bạn không hề có bạn bè, nhưng hãy nhớ những điều này và luôn biết rằng luôn có một ai đó quan tâm đến bạn và luôn quan tâm đến bạn !Chúc bạn một ngày tốt lành với những niềm vui mới, những cuộc phiêu lưu mới và những người bạn mới. Hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay như thể đó là ngày cuối cùng bạn nhé ! Và dẫu cho ngày hôm nay có điều gì làm cho bạn buồn, thì hãy luôn nhớ rằng, dù thế nào đi chăng nữa, ngày mai vẫn là một ngày mới - ngày đầu tiên trong phần còn lại cuộc đời của bạn. Đó sẽ là một chương mới, một cuộc hành trình mới, với những điều mới mẻ đang chờ đợi bạn. Và tôi muốn nói rằng : Trong mọi cuộc hành trình, tôi luôn ở bên bạn, luôn theo dõi theo từng bước chân của bạn !! Thân :Dương Hải Hoàn.

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2007

Thông điệp tình yêu

+ 999 Đoá Hồng.

- Câu chuyện nói rằng có một chàng trai đem lòng yêu say mê một cô gái ... Anh ấy âm thầm tặng hoa cho người đó và thầm nghĩ rằng khi nào đến bông hồng thứ 1000 anh sẽ nói lời yêu cô gái ấy ... Nhưng rồi cuộc sống luôn bất ngờ , luôn có những chữ " nhưng " đáng ghét ! Vào lần anh mang bông hồng thứ 1000 với lòng dũng cảm và trái tim tràn đầy yêu thương và những lời trìu mến mà bao lâu nay anh đã ấp ủ thì anh đã gặp chuyện không may trên đường ... Điều đó cũng có nghĩa anh đã ra đi mà không nói được một lời dù chỉ là một lời duy nhất của con tim ... Còn cô gái vẫn cứ chờ đợi để biết được chủ nhân của nhưng bông hồng làm cô nở nụ cười vào mỗi buổi ban mai , chẳng bao giờ cô có thể biết ai là chủ nhân của những bông hồng đã cho cô sức mạnh khi khó khăn , những bông hồng với đầy tình cảm yêu thương đã khiến cô đủ can đảm để từ chối những lời có cánh của các chàng trai khác ...... Chuyện tình của họ thật buồn phải không ? Nhưng hơn hết câu chuyện muốn nói với chúng ta rằng : Khi bạn yêu một ai đó hãy dũng cảm đến nói với họ ... Đừng chần chờ và hy vọng có ngày mai . Bởi ngày mai chắc gì sẽ tới và giả sử ngày mai đó có đến liệu người đó có còn ở đấy không ?! Hãy cứ dũng cảm bước đi trên con đường mình đã chọn ... có thể sẽ rất khó để có nhau và có thật nhiều điều cản trở nhưng chỉ cần có niềm tin và tình yêu thì dù khó khăn hay cản trở nào cũng sẽ qua .. khi đó Hạnh Phúc mới thực sự ngọt ngào và đáng quý ... Cái quan trọng là chúng ta sẽ không nhầm lẫn giữa Thói Quen và Tình Cảm Như thanh chocolate vậy những người biết thưởng thức họ sẽ chọn loại chocolate đắng nguyên chất phải không nhỉ ?.Chúc các bạn luôn vui vẽ bên người mình yêu .Thân :Hoàn
+ Sẵn Sàng Hy Sinh Vì Tình Yêu........
- Chàng trai và cô gái đang trên xe máy chạy với tốc độ 100KM/h. Khi chiếc xe đi vào 1 đoạn đường dốc đứng với 1 tốc độ không kiểm soát được, cô gái hốt hoảng: "Chậm lại đi anh, em sợ lắm!". Chàng trai: "Không sao đâu, em không thấy vui sao?". Cô gái: "Chẳng vui gì cả, em sợ lắm". Chàng trai: "Vậy thì em nói em yêu anh đi!". Cô gái: "Ừ, em yêu anh, chạy chậm lại đi anh". Chàng trai: "Giờ thì ôm anh thật chặc nào" (cô gái ôm ghì lấy anh). Chàng trai: "em có thể lấy cái nón bảo hiểm ra khỏi đầu anh và đội nó giùm anh một lúc được không? Nó khiến anh khó chịu quá".
Ngày hôm sau, báo chí đưa tin: Một chiếc xe máy đã tông vào vệ đường vì hư thắng. 2 người trên xe chỉ có 1 người sống sót. Sự thật là khi vào đoạn đường xuống dốc, anh đã nhận ra thắng xe của anh bị đứt. Nhưng anh không muốn để cô gái hay. Thay vào đó, anh mong được nghe cô nói rằng cô yêu anh và được cả thấy vòng tay ôm của cô lần cuối, rồi nhường cô đội chiếc nón bảo hiểm, vì thế cô còn sống và anh thì thiệt mạng.
Chà cái này có thể gọi là sự thật đau sót ẫn chứa sau tiếng cười khi đọc câu chuyện này ắc hẳn bạn bật cười bất ngờ nhỉ qua đó ta mới thấy dược tình yêu đích thực, sẵn sàng hi sinh vì người mình iu ^^ qua câu chuyện trên ,bạn cũng nên nghĩ lại nhé: nếu lúc đó cả 2 người đều đội mũ bảo hiểm thì sao nhỉ... ??? Thân :Hoàn
Đằng Sau Đôi Mắt Mù
- Có 1 cô gái ko may bị mù, quen biết 1 chàng trai, chnag2 trai đã bỏ thời gian rất nhiuề ra để hằng ngày chăm sóc cho cô gái,sau đó 2 người cũng yêu nhau, đến 1 ngày cô gái nói với chàng trai : Khi nào Em nhìn thấy dc thế giới, Em sẽ lấy anh làm chồng.
Rồi 1 ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và Cô đã nhìn thấy dc ánh sáng, lúc này chàng trai mới hỏi cô gái : Bây giờ em nhìn được rồi, em sẽ lấy anh chứ, cô gái nhìn chàng trai và "shock" vì thấy chàng trai cũng bị mù như mình, cô gái đã từ chối chàng trai(dại gì trong khi mình sáng mắt mà phải lấy người mù), chàng trai đành phải ra đi trong nước mắt và nói với cô gái lần cuối: Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé!
Cô gái trở về nhà trong lòng vui sướng siết bao. Mẹ cô gái hỏi chàng trai kia đâu? Cô gái trả lời...sau khi nghe mẹ mình kể lại sự tình cô gái mới biết chính người con trai kia đã hi sinh đôi mắt của mình cho cô để cô có được ánh sáng,Cô gái bất ngờ và hốt hoảng chạy đi tìm chàng trai, cô quay lại bệnh viện tìm nhưng quá muộn, chàng trai đã đi từ lâu.... Vài ngày sau cô nghe tin chàng trai đã tự sát. Lúc này cô gái ân hận vô cùng nhưng đã quá muộn màng ...
Cuộc sống là khốn nạn thế đó, đôi khi ta hi sinh cả đời vì 1 người, cho đi 1 thứ quý giá nhất nhưng để rồi ta chẳng nhận lại được như ta mong muốn và phải nuối tiếc ân hận suốt đời, hãy nhớ nhé đừng vội kết luận vội vàng, có thể nó sẽ giết chết 1 con người đó . Thân :Hoàn

Đặc sản & ngôn ngữ Hà Tĩnh

+ Đặc sản Hà Tĩnh


Chào các bạn!Trong người Nghệ chúng ta, có lẽ ai cũng được biết và được ăn bánh Cuđơ Hà Tĩnh nổi tiếng. Tuy nhiên, tại sao chiếc bánh đa nướng kẹp lạc rang tẩm mật ấy lại có tên gọi là Cuđơ thì có thể một số người chưa biết ---Trong nỗi nhớ của người đi xa, có lẽ còn đằm ở đầu lưỡi hương vị riêng biệt của kẹo Cu Đơ. Nghe kể lại rằng từ xa xưa có một ông cụ người Hương Sơn (một huyện thuộc tỉnh Hà Tĩnh) tên là Cu Đơ (Cu Đơ tiếng địa phương có nghĩa là anh Đơ) chuyên nấu loại kẹo này để ăn. Anh Cu Đơ chính là người đã đặt những "viên gạch" đầu tiên để tạo ra sản phẩm này. Chỉ đơn giản là sự kết hợp giữa mật và lạc, pha thêm một chút gừng, chanh, toàn những thứ dễ kiếm ở quê nhà. Khi ông Cu Đơ qua đời người dân ở đây đã nối nghề ông, và từ đó thứ kẹo mộc mạc kia được mang tên người làm ra nó: Cu Đơ ---Bắt nguồn từ Hương Sơn, nhưng cu đơ lại được nhiều người biết đến là ở Cầu Phủ - thị xã Hà Tĩnh. Cu đơ ở thị xã Hà Tĩnh đủ cả bốn mùa, nhất là mùa đông, khi cái lạnh đã về, Cu Đơ được tiêu thụ nhiều nhất. Dọc đường số 1, từ ngã ba Hà Tĩnh đi vào đến cầu Phủ - hai bên đường đâu đâu cũng treo tấm bảng: "Tại đây có bán Cu Đơ", Cu Đơ được xếp thành từng chồng, gói bọc cẩn thận để người đi đường dễ dàng xuống mua mà không phải mất thời gian. Mỗi lần có xe dừng lại, những người bán hàng rong chạy xúm lại "Ai mua Cu Đơ này". Hành khách ở trên xe ai cũng nếm thử một miếng Cu Đơ để nhớ một lần qua cái xứ nắng nóng. ---Chỉ có ở Hà Tĩnh mới làm ra được những tấm Cu Đơ thuyết phục khách tứ phương mà thôi. ở Nghệ An hay Quảng Bình cũng có Cu Đơ bày bán la liệt ở ga tàu hay bến xe, nhưng không đủ hương vị như Cu Đơ Hà Tĩnh

+ Ngôn ngữ Hà Tĩnh { tiếng quê choa }

"Chừ đi mô rồi cụng nhớ về Hà Tịnh, nhớ núi Hồng Lịnh, nhớ dòng sông La, nhớ biển rộng mà quê ta…"


Cấy ôông Nguyễn Văn Tý ni giỏi thật, ôông viết bài hát "Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh" hay quá, nhiều người nhớ nên dừ bất cứ khi mô nói đến Hà Tịnh là mọi người đều biết hết, mặc dù đa số họ cụng nỏ biết cấy tỉnh Hà Tịnh nớ nằm ở chổ mô mô cả. Rứa mới thú chớ hè!
Hehe, mọi người đọc câu trên có hiểu gì không? Chắc đa số đều hiểu hết nhỉ, friends của tớ toàn người thông minh cả mà. Nhưng đó là đọc văn viết thì còn dễ hiểu, chứ mà bây giờ nghe tớ nói câu đó bằng giọng Nghệ Tĩnh chắc nhiều người bó... tai luôn.
Mỗi miền quê đều có một thổ ngữ riêng. Nghệ Tĩnh (Nghệ An và Hà Tĩnh) cũng vậy, ở đó "bà già con trẻ có ngôn ngữ riêng", với giọng nói, ngữ điệu riêng biệt và nhiều từ địa phương chỉ có ở "quê choa". Ngôn ngữ là văn hóa, và có lẽ ông Tý đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh một phần là cũng vì nhớ cái thứ tiếng Nghệ Tĩnh chân chất, mộc mạc của những người dân đôn hậu, ân tình quê tớ.

Nhiều người về Nghệ Tĩnh công tác, hoặc gặp một nhóm đồng hương Nghệ Tĩnh nói chuyện với nhau, nếu nghe chưa quen thì cứ tưởng họ đang nói chuyện bằng tiếng… Lào. Có hiểu chi mô mô! Mặt cứ nghệt ra, cười cười gật đầu lấy lệ, mà chắc trong lòng tức lắm vì chúng nó có chửi mình thì mình cũng không biết mà chửi lại, hehe!

Tớ kể cho nghe một câu chuyện ạ ri nha .
Bố vừa đi mần về tới nhà thì cu Tí liền nói với bố :
- Bố ơi, bựa ni con đập chắc. Con bị thằng Tí xô bổ một cái, trốc cúi bị chảy máu rồi nì
- Chết cha, răng rứa con? Răng lại đập chắc? Đưa cẳng bố coi mồ!
- Tại cấy thằng Tí hấn ba láp.
- Hấn mần chi mà ba láp?
- Hấn nói bố mi nhìn thật thà rứa chừ toàn đi bán thịt lừa. Con tức quá nên cại chắc với hấn, một hồi con nhảy vô đấm cho hấn một cái vô trôốc, định bỏ chạy nhưng nỏ kịp, rứa là hấn xô con bổ.
- Con còn nhỏ à ri mà cụng biết bảo vệ bố, giỏi hè. Thôi, cái trôốc cúi bị xước tỉ thôi, khôông can chi mô, con đàn ôông con trai có đau cụng không được khoóc.
- Rứa mần răng tự nhiên thằng Tí hấn lại nói bố đi bán thịt lừa à bố?
- Chắc có lẹ hấn coi blog của bố đó. Nhưng mà nỏ phải bố bán thịt lừa thật mô, mai mốt con nậy nậy một tí biết đoọc blog rồi con sẹ hiểu tại răng hắn nói rứa. Mà hấn nói đúng đó, bố mẹ hấn hồi xưa cụng thích ăn thịt lừa của bố.


Hehe, mọi người thấy có khó bằng học ngoại ngữ không? Nếu mọi người hiểu được từ 75-100% thì quá giỏi, đủ tiêu chuẩn để làm dâu hoặc rể Nghệ Tĩnh rồi đó, còn nếu dưới 75% thì cần cố gắng học thêm để nếu mai mốt có cưới phải dân Nghệ Tĩnh thì thỉnh thoảng cãi nhau còn hiểu hấn nói xấu mình cấy chi nha .
Thân : Dương Hải Hoàn.