Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Lời " tự tình " của tôi !

Bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả... có những sự thật làm cho người ta thấy hạnh phúc, có những sự thật mang lại nỗi quặn đau da diết... tôi không biết sự thật này mang lại cho tôi cảm giác gì... quặn đau hay hạnh phúc? Mọi cảm xúc trong tôi cứ thay đổi, xáo trộn và tản mác...

Tôi đứng bên ngoài lắng nghe... lòng bình yên...

"Tình yêu" là gì nhỉ ? Tôi thực sự không biết nữa, buồn cười thật...

Có lẽ tôi đang lan man... Mà cũng không phải lan man, vì tôi đang quá xúc động...

Tôi ngồi đây, tôi miên man suy nghĩ về cuộc đời... chẳng có gì là triết lý cả, nhưng thấy nó có nhiều sự phức tạp quá! Bạn muốn sống đơn giản hay phức tạp nhỉ? Có những người chỉ mong muốn 1 cuộc sống đơn giản, nhưng họ lại trải qua bao nhiêu sóng gió, còn có những người đang sống bình thường thì lại luôn thích có gì đó biến động... Trớ trêu thật...

Có những tình yêu không bao giờ kết thúc, có những người không bao giờ muốn quên nó... vì đó là những kỉ niệm rất đẹp không thể nào thay thế được... Tôi vô tình nhận ra điều đó...

Có lẽ tình cảm của tôi không thể sánh bằng tình cảm ấy... tôi cảm phục và trân trọng...

Tôi bé nhỏ giữa cuộc đời, hạt cát nhỏ bé trong sa mạc rộng lớn... Tôi đi góp nhặt cho mình những hạt bụi thời gian, những dấu chân cuộc đời, ...Tôi thả tâm tư tình cảm của mình vào đó, rồi gió cuốn đi đâu thì đi, tôi vụng dại chạm vào 1 cành lá đang rỉ máu, thế mà tôi không biết, tôi cố tìm cách hái nó, nhưng gai đã làm chính tôi chảy máu...

Cuộc sống là 1 vòng tròn, là chuỗi những nguyên nhân và kết quả... bạn là ai trong cuộc sống này, đôi khi bạn là hệ quả của nguyên nhân kia và cũng có lúc bạn là nguyên nhân của hệ quả khác... Ta không thể trách ai được, vì chúng ta đã được sinh ra trong cuộc đời này... Bạn đã làm tổn thương ai chưa? Tôi thì cũng đã nhiều và cũng bị tổn thương luôn rồi... thì đó là 1 cái vòng lẩn quẩn mà ...

Yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự cho đi... cho đi để rồi được nhận lại...Yêu là khi bạn nắm những hạt cát, càng nắm chặt, thì cát càng tuột khỏi tay bạn... Có những tình yêu cho đi nhưng không bao giờ được nhận lại, nhưng ta vẫn cố cứ cho đi, hạnh phúc của người mình yêu cũng chính là hạnh phúc của bản thân mình...

Tôi muốn đi bên bạn, nhưng con đường bạn chọn, quá hẹp, chỉ có 1 mình bạn có thể đi được thôi, còn tôi chen vào, sẽ khiến cho cả 2 bị tổn thương... và tôi thì không muốn điều đó... Tôi đứng bên ngoài, nhìn cuộc sống lướt qua chúng ta... tôi thấy bạn bé nhỏ giữa chúng, muốn giang tay ôm lấy chở che, nhưng không thể được... Tôi né tránh cảm xúc của mình, vì không muốn bạn thấy tôi đau khổ...

Rồi ngày mai, tôi bắt đầu sống cuộc sống không có bạn, tôi có thể tự bước ra cái vòng lẩn quẩn đó, bước ra cái vòng mà tôi đã tự giăng mắc cho mình... sẽ rất khó, nhưng tôi sẽ cố... Còn bạn, bạn có thể không ?

Đã có nhiều cảm xúc chen lấn vào lí trí của tôi, Ừ ! đúng rồi... phải chăng tôi chưa đủ chín chắn để nhận thức ra nhiều điều...

Tôi mong bạn hạnh phúc, hãy bước trên con đường mình đã chọn, hãy nhớ rằng, bạn không cô đơn...

Tôi và bạn...
...

Ngày mai, khi những tia sáng 1 ngày bắt đầu, tôi lại thênh thang đi trên con đường dài... một mình với cái bóng của bản thân ...

Cám ơn bạn, đã cho tôi thấy một tình yêu tuyệt vời, cám ơn bạn đã cho tôi thấy những gì có ý nghĩa trong cuộc sống này...

http://duonghaihoan.blogspot.com

Không có nhận xét nào: